Nhóm Thân Hữu Nguyễn Huệ 1977 Tuy Hòa
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 


Rechercher Advanced Search

Latest topics
» Hơn 3.000 bài thơ tình Phạm Bá Chiểu
Bài toán của người ăn mày EmptyFri Apr 26, 2024 4:50 pm by phambachieu

» Trang đường luật Phạm Bá Chiểu
Bài toán của người ăn mày EmptyThu Mar 11, 2021 8:18 pm by phambachieu

» Music Mix
Bài toán của người ăn mày EmptyFri Jul 03, 2020 8:40 pm by KBB

» Trần quang Lộc
Bài toán của người ăn mày EmptySat Jun 13, 2020 2:04 pm by KBB

» THƠ ĐỜI PHẠM BÁ CHIỂU
Bài toán của người ăn mày EmptyMon May 18, 2020 6:14 am by phambachieu

» THƠ NGỤ NGÔN PHẠM BÁ CHIỂU
Bài toán của người ăn mày EmptyMon May 18, 2020 6:12 am by phambachieu

» POP music
Bài toán của người ăn mày EmptySun Dec 16, 2018 11:26 pm by KBB

» Tình Xuân..
Bài toán của người ăn mày EmptyWed Feb 07, 2018 8:10 pm by KBB

» SG đi miền Tây
Bài toán của người ăn mày EmptyThu Oct 05, 2017 8:09 am by KBB


Bài toán của người ăn mày

+3
TCo
xi trum
KBB
7 posters
Trả lời chủ đề này

Go down

Bài toán của người ăn mày Empty Bài toán của người ăn mày

Bài gửi by KBB Mon Jan 24, 2011 2:08 pm


Bài toán của người ăn mày

Tôi xách túi đồ nhãn hiệu Gucci ra khỏi Diamond Plaza rồi đứng lại ở cửa chờ bạn. Một tay ăn mày chuyên nghiệp phát hiện ra tôi, sán tới đứng trước mặt. Câu chuyện của tôi chỉ có thế thôi. Thế nhưng tay ăn mày đã dạy tôi một bài học kinh tế còn sâu sắc hơn một khoá học MBA ở trường.
Tôi kể câu chuyện này chính bởi ý nguyện của tay ăn mày đó.
- Xin anh… cho tôi ít tiền đi! - Tôi đứng đó chả có việc gì nên tiện tay vứt cho hắn đồng tiền xu, rồi bắt chuyện cùng nhau.
Ăn mày rất thích kể lể.
- Tôi chỉ ăn mày quanh khu mua sắm này thôi, anh biết không? Tôi chỉ liếc một phát là thấy anh ngay. Đi mua Gucci ở Plaza chắc chắn nhiều tiền…
- Hả? Ông cũng hiểu đời phết nhỉ! - Tôi ngạc nhiên.
- Làm ăn mày, cũng phải ăn mày cho nó có khoa học! - Ông ta bắt đầu mở máy.
Tôi ngẫm nghĩ một lát, thấy thú vị bèn hỏi:
- Thế nào là ăn mày một cách khoa học?
Tôi nhìn kỹ ông ta, đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, tay gầy giơ xương, nhưng lại sạch sẽ.
Ông ta giảng giải:
- Ai chẳng sợ và ghét ăn mày, nhưng tôi tin anh không ghét tôi, tôi đoán chắc điều đó. Đấy là điểm tôi khác biệt với những thằng ăn mày khác.
Tôi gật đầu đồng ý, đúng là tôi không ghét ông ta, nên tôi đang nói chuyện với ông ta đấy thôi.
- Tôi biết phân tích SWOT, những ưu thế, bất lợi, những cơ hội và nguy cơ. Đối mặt với những thằng ăn mày là đối thủ cạnh tranh của tôi, ưu thế (Strengths) của tôi là tôi không làm người ta phản cảm, lánh sợ. Cơ hội (Opportunities) và nguy cơ (Threats) thì chỉ là những yếu tố điều kiện bên ngoài thuộc về hoàn cảnh, có thể là dân số ở đây đông hay vắng, thành phố có quyết định chỉnh trang đô thị, dẹp hè phố chăng…
- …???
- Tôi đã từng tính toán rất cụ tỉ (cụ thể và tỉ mỉ) rằng, khu vực thương mại này người qua lại đông, mỗi ngày khoảng mười nghìn người, nghèo thì nhiều lắm, nhưng người giàu còn nhiều hơn. Trên phương diện lý luận thì giả như mỗi ngày tôi xin được mỗi người một đồng xu một nghìn đồng, thì mỗi tháng thu nhập của tôi đã được ba trăm triệu đồng. Nhưng thực tế thì đâu phải ai cũng cho ăn mày tiền, mà một ngày làm sao tôi đi xin được mười nghìn lượt người. Vì thế, tôi phải phân tích, ai là khách hàng mục tiêu của tôi, đâu là khách hàng tiềm năng của tôi.
Ông ta lấy giọng nói tiếp:
- Ở khu Diamond Plaza này thì khách hàng mục tiêu của tôi chiếm khoảng 30% số lượng người mua sắm, tỉ lệ thành công khoảng 70 %. Lượng khách hàng tiềm năng chiếm khoảng 20 %, tỉ lệ thành công trên đối tượng này khoảng 50%. Còn lại 50% số người, tôi chọn cách là bỏ qua họ, bởi tôi không có đủ thời gian để tìm vận may của mình với họ, tức là xin tiền họ.
- Thế ông định nghĩa thế nào về khách hàng của ông? - Tôi căn vặn.
- Trước tiên, khách hàng mục tiêu nhé. Thì những nam thanh niên trẻ như anh đấy, có thu nhập, nên tiêu tiền không lưỡng lự. Ngoài ra các đôi tình nhân cũng nằm trong đối tượng khách hàng mục tiêu của tôi, họ không thể mất mặt trước bạn khác phái, vì thế đành phải ra tay hào phóng. Rồi tôi chọn các cô gái xinh đẹp đi một mình là khách hàng tiềm năng, bởi họ rất sợ bị lẽo đẽo theo, chắc chắn họ chọn cách bỏ tiền ra cho rảnh nợ. Hai đối tượng này đều thuộc tầm tuổi 20-30. Nếu tuổi khách hàng nhỏ quá, họ không có thu nhập, mà tuổi già hơn, thì họ có thể đã có gia đình, tiền bạc bị vợ cầm hết rồi. Những ông chồng đó biết đâu có khi đang âm thầm tiếc hận rằng không thể ngửa tay ra xin tiền của tôi ấy chứ!
- Thế thì mỗi ngày ông xin được bao nhiêu tiền?
- Thứ hai đến thứ sáu, sẽ kém một chút, khoảng hai trăm nghìn. Cuối tuần thậm chí có thể 4-500 nghìn.
- Hả? Nhiều vậy sao?
Thấy tôi nghi ngờ, ông ta tính cho tôi thấy:
- Tôi cũng khác gì anh, tôi cũng làm việc tám giờ vàng ngọc. Buổi sáng từ 11 h đến tối 7 h, cuối tuần vẫn đi làm như thường. Mỗi lần ăn mày một người tôi mất khoảng 5 giây, trừ đi thời gian tôi đi lại, di chuyển giữa các mục tiêu, thường một phút tôi xin được một lần được một đồng xu 1 nghìn, 8 tiếng tôi xin được 480 đồng một nghìn, rồi tính với tỉ lệ thành công 60 % [(70 %+50 %)÷2] thì tôi được khoảng 300 nghìn.
Chiến lược ăn mày của tôi là dứt khoát không đeo bám khách chạy dọc phố. Nếu xin mà họ không cho, tôi dứt khoát không bám theo họ. Bởi nếu họ cho tiền thì đã cho ngay rồi, nếu họ cho vì bị đeo bám lâu, thì tỉ lệ thành công cũng nhỏ. Tôi không thể mang thời gian ăn mày có giới hạn của tôi để đi lãng phí trên những người khách này, trong khi tôi có thể xoay ngay sang mục tiêu bên cạnh.
Trời, tay ăn mày này có đầu óc quá đi, phân tích như thể giám đốc kinh doanh hoặc giám đốc tiếp thị vậy.
- Ông nói tiếp đi! - Tôi hào hứng.
- Có người bảo ăn mày có số may hay xui, tôi không nghĩ thế. Lấy ví dụ cho anh nhé, nếu có một thanh niên đẹp trai và một phụ nữ xinh đẹp đứng trước cửa shop đồ lót mỹ phẩm, thì anh sẽ chọn ai để ăn mày?
Tôi ngẫm nghĩ rồi bảo, tôi không biết.
- Anh nên đi đến xin tiền anh thanh niên kia. Vì đứng bên anh ta là một phụ nữ đẹp, anh ta chẳng lẽ lại không cho ăn mày tiền. Nhưng nếu anh đi xin cô gái đẹp, cô ta sẽ giả vờ là ghê sợ anh rồi lánh xa anh.
Thôi cho anh một ví dụ nữa: Hôm nọ đứng ở cửa siêu thị BigC có một cô gái trẻ tay cầm túi đồ vừa mua từ siêu thị, một đôi nam nữ yêu nhau đang đứng ăn kem, và một anh chàng đóng bộ công chức chỉnh tề, tay xách túi đựng máy tính xách tay. Tôi chỉ nhìn họ ba giây, sẽ không ngần ngừ bước thẳng tới mặt cô gái trẻ xin tiền, cô gái cho tôi hẳn hai đồng xu, nhưng ngạc nhiên hỏi tôi tại sao chỉ xin tiền có mỗi cô ta. Tôi trả lời rằng, cái đôi tình nhân kia đang ăn, họ không tiện rút ví ra cho tiền, anh kia trông có vẻ lắm tiền, trông như sếp nhưng vì thế trên người họ thường không có sẵn tiền lẻ.. Còn cô vừa mua sắm ở siêu thị ra, cô tất còn ít tiền thừa, tiền lẻ.
Chí lý, tôi càng nghe tay ăn mày nói càng tỉnh cả người ra.
- Cho nên tôi bảo rồi, tri thức quyết định tất cả!
Tôi nghe sếp tôi nói bao lần câu này, nhưng đây là lần đầu tôi nghe một thằng ăn mày nói câu này.
- Ăn mày cũng phải mang tri thức ra mà ăn mày. Chứ ngày ngày nằm ệch ra ở xó chợ, cầu thang lên đường vượt giao lộ, xin ai cho được tiền? Những người đi qua giao lộ, chạy qua cổng chợ đều vội vàng hoặc cồng kềnh, ai ra đấy mà chơi bao giờ, ra đấy xin chỉ mệt người. Phải trang bị tri thức cho chính mình, học kiến thức mới làm người ta thông minh lên, những người thông minh sẽ không bao giờ ngừng học hỏi kiến thức mới. Thế kỷ 21 rồi, bây giờ người ta cần gì, có phải là cần nhân tài không?
Có lần, có một người cho tôi hẳn 50 nghìn, nhờ tôi đứng dưới cửa sổ gào: "Hường ơi, anh yêu em", gào 100 lần. Tôi tính ra gọi một tiếng mất 5 giây, thời gian cũng tương tự như tôi đi ăn mày một lần, nhưng lợi nhuận đạt được chỉ 500 đồng, còn kém đi ăn mày, thế là tôi từ chối.
Ở đây, nói chung một tay ăn mày một tháng có thể đi xin được một nghìn hoặc tám trăm lần. Người nào may mắn thì cùng lắm đi xin được khoảng hai nghìn lần. Dân số ở đây khoảng 6 triệu, ăn mày độ trăm anh, tức là tôi cứ khoảng mười nghìn người dân mới ăn mày một người. Như thế thu nhập của tôi ổn định, về cơ bản là cho dù kinh tế thế giới đi lên hay đi xuống, tình hình xin tiền của tôi vẫn ổn định, không biến động nhiều.
Trời, tôi phục tay ăn mày này quá!
- Tôi thường nói tôi là một thằng ăn mày vui vẻ. Những thằng ăn mày khác thường vui vì xin được nhiều tiền. Tôi thường bảo chúng nó là, chúng mày nhầm rồi. Vì vui vẻ thì mới xin được nhiều tiền chứ.
Quá chuẩn!
- Ăn mày là nghề nghiệp của tôi, phải hiểu được niềm vui do công việc của mình mang lại. (Chỗ này sao giống Thầy Thiêm nói quá!!!) Lúc trời mưa ít người ra phố, những thằng ăn mày khác đều ủ rũ oán trách hoặc ngủ. Đừng nên như thế, hãy tranh thủ mà cảm nhận vẻ đẹp của thành phố. Tối về tôi dắt vợ và con đi chơi ngắm trời đêm, nhà ba người nói cười vui vẻ, có lúc đi đường gặp đồng nghiệp, tôi có khi cũng vứt cho họ một đồng xu, để thấy họ vui vẻ đi, nhìn họ như nhìn thấy chính mình.
- Ối ông cũng có vợ con?
- Vợ tôi ở nhà làm bà nội trợ, con tôi đi học. Tôi vay tiền ngân hàng HSBC mua một căn nhà nhỏ ở Phú Mỹ Hưng, trả nợ dần trong mười năm, vẫn còn sáu năm nữa mới trả hết. Tôi phải nỗ lực kiếm tiền, con tôi còn phải học lên đại học, tôi sẽ cho nó học Quản trị kinh doanh, Marketing, để con tôi có thể trở thành một thằng ăn mày xuất sắc hơn bố nó.
Tôi buột miệng:
- Ông ơi, ông có thu nhận tôi làm đệ tử không?
... .....................
Shocked Very Happy

KBB

Tổng số bài gửi : 1003
Points : 6211
Reputation : 4
Join date : 11/06/2010

Về Đầu Trang Go down

Bài toán của người ăn mày Empty Re: Bài toán của người ăn mày

Bài gửi by xi trum Mon Jan 24, 2011 6:09 pm

Ăn mày mà giỏi vậy ai hỏng muốn ..bái ..bai Sầu ha Very Happy
xi trum
xi trum

Tổng số bài gửi : 1205
Points : 6355
Reputation : 2
Join date : 08/06/2010

Về Đầu Trang Go down

Bài toán của người ăn mày Empty Re: Bài toán của người ăn mày

Bài gửi by TCo Mon Jan 24, 2011 10:24 pm

xi trum đã viết:Ăn mày mà giỏi vậy ai hỏng muốn ..bái ..bai Sầu ha Very Happy
Ha...ha...Sao tự dưng thích gặp cái người ăn mày này để học vài chiêu quá Razz
TCo
TCo

Tổng số bài gửi : 1140
Points : 6285
Reputation : 5
Join date : 05/06/2010

Về Đầu Trang Go down

Bài toán của người ăn mày Empty Re: Bài toán của người ăn mày

Bài gửi by Libu Tue Jan 25, 2011 11:17 am

Cau chuyen hay la('m Sa^`u, tha'nhkie^`u nhie^`u he'n Very Happy .

Libu
Khách viếng thăm


Về Đầu Trang Go down

Bài toán của người ăn mày Empty Si gặm...Giấy Chứng Nhận ..Làm Người.

Bài gửi by KBBs Fri Apr 22, 2011 11:50 am


Một chút để suy gẫm....

Giấy chứng nhận làm... Người
Trên đoàn tàu, cô soát vé hết sức xinh đẹp cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông lớn tuổi áng chừng đi làm thuê, hạch sách:
-Vé tàu!
Người đàn ông lớn tuổi lục khắp người từ trên xuống dưới một thôi một hồi, cuối cùng tìm thấy vé, nhưng cứ cầm trong tay không muốn chìa ra.
Cô soát vé liếc nhìn vào tay anh, cười trách móc:
- Đây là vé trẻ em.
Người đàn ông đứng tuổi đỏ bằng mặt, nhỏ nhẹ đáp:
- Vé trẻ em chẳng phải ngang giá vé người tàn tật hay sao?
Giá vé trẻ em và người tàn tật đều bằng một nửa vé, đương nhiên cô soát vé biết. Cô nhìn kỹ người đàn ông một lúc rồi hỏi:
- Anh là người tàn tật?
- Vâng, tôi là người tàn tật.
- Vậy anh cho tôi xem giấy chứng nhận tàn tật.
Người đàn ông tỏ ra căng thẳng. Anh đáp:
- Tôi... không có giấy tờ. Khi mua vé cô bán vé bảo tôi đưa giấy chứng nhận tàn tật, không biết làm thế nào, tôi đã mua vé trẻ em
Cô soát vé cười gằn:
- Không có giấy chứng nhận tàn tật, làm sao chứng minh được anh là người tàn tật?
Người đàn ông đứng tuổi im lặng, khe khẽ tháo giầy, rồi vén ống quần lên - Anh chỉ còn một nửa bàn chân.
Cô soát vé liếc nhìn, bảo:
- Tôi cần xem chừng từ, tức là quyển sổ có in mấy chữ "Giấy chứng nhận tàn tật", có đóng con dấu bằng thép của Hội người tàn tật!
Người đàn ông đứng tuổi có khuôn mặt quả dưa đắng, giải thích:
- Tôi không có hộ khẩu của địa phương, người ta không cấp sổ tàn tật cho tôi. Hơn nữa, tôi làm việc trên công trường của tư nhân. Sau khi xảy ra sự cố ông chủ bỏ chạy, tôi cũng không có tiền đến bệnh viện giám định...
Trưởng tàu nghe tin, đến hỏi tình hình.
Người đàn ông đứng tuổi một lần nữa trình bày với trưởng tàu, mình là người tàn tật, đã mua một chiếc vé có giá trị bằng vé của người tàn tật ...
Trưởng tàu cũng hỏi:
- Giấy chứng nhận tàn tật của anh đâu?
Người đàn ông đứng tuổi trả lời anh không có giấy chứng nhận tàn tật, sau đó anh cho Trưởng tàu xem nửa bàn chân của mình.
Trưởng tàu ngay đến nhìn cũng không thèm nhìn, cứ nhất quyết nói:
- Chúng tôi chỉ xem giấy chứng nhận, không xem người. Có giấy chứng nhận tàn tật chính là người tàn tật, có giấy chứng nhận tàn tật mới được hưởng chế độ ưu đãi vé người tàn tật. Anh mau mau mua vé bổ sung.
Người đứng tuổi bỗng thẫn thờ. Anh lục khắp lượt các túi trên người và hành lý, chỉ có bốn đồng, hoàn toàn không đủ mua vé bổ sung. Anh nhăn nhó và nói với trưởng tàu như khóc:
- Sau khi bàn chân tôi bị máy cán đứt một nửa, không bao giờ còn đi làm được nữa. Không có tiền, ngay đến về quê cũng không về nổi. Nửa vé này cũng do bà con đồng hương góp mỗi người một ít để mua giùm, xin ông mở lượng hải hà, giơ cao đánh khẽ, nương bàn tay cao quý, tha cho tôi.
Trưởng tàu nói kiên quyết:
- Không được.
Thừa dịp, cô soát vé nói với Trưởng tàu:
- Bắt anh ta lên đầu tàu xúc than, coi như làm lao động nghĩa vụ.
Nghĩ một lát, trưởng tàu đồng ý:
- Cũng được.
Một đồng chí lão thành ngồi đối diện với người đàn ông đứng tuổi tỏ ra chướng tai gai mắt, đứng phắt lên nhìn chằm chằm vào mắt vị trưởng tàu, hỏi:
- Anh có phải đàn ông không?
Vị trưởng tàu không hiểu, hỏi lại:
- Chuyện này có liên quan gì đến tôi có là đàn ông hay không?
- Anh hãy trả lời tôi, anh có phải đàn ông hay không?
- Đương nhiên tôi là đàn ông!
- Anh dùng cái gì để chứng minh anh là đàn ông? Anh đưa giấy chứng nhận đàn ông của mình cho mọi người xem xem?
Mọi người chung quanh cười rộ lên.
Thừ người ra một lát, vị truởng tàu nói:
- Một người đàn ông to lớn như tôi đang đứng đây, lẽ nào lại là đàn ông giả?
Đồng chí lão thành lắc lắc đầu, nói:
- Tôi cũng giống anh chị, chỉ xem chứng từ, không xem người, có giấy chứng nhận đàn ông sẽ là đàn ông, không có giấy chứng nhận đàn ông không phải đàn ông.
Vị trưởng tàu tịt ngóp, ngay một lúc không biết ứng phó ra sao.
Cô soát vé đứng ra giải vây cho Trưởng tàu. Cô nói với đồng chí lão thành:
- Tôi không phải đàn ông, có chuyện gì ông cứ nói với tôi.
Đồng chí lão thành chỉ vào mặt chị ta, nói thẳng thừng:
- Cô hoàn toàn không phải người!
Cô soát vé bỗng nổi cơn tam bành, nói the thé:
- Ông ăn nói sạch sẽ một chút. Tôi không là người thì là gì?
Đồng chí lão thành vẫn bình tĩnh, cười ranh mãnh, ông nói:
- Cô là người ư? Cô đưa giấy chứng nhận "người" của cô ra xem nào...
Mọi hành khách chung quanh lại cười ầm lên một lần nữa.
Chỉ có một người không cười.

(Vũ Công Hoan dịch, Úc Thanh (Trung Quốc))






KBBs
Khách viếng thăm


Về Đầu Trang Go down

Bài toán của người ăn mày Empty Re: Bài toán của người ăn mày

Bài gửi by Vi?n Ly Fri Apr 22, 2011 3:10 pm

Dang' de^? suy gam~ .
handclap
VL

Vi?n Ly
Khách viếng thăm


Về Đầu Trang Go down

Bài toán của người ăn mày Empty Re: Bài toán của người ăn mày

Bài gửi by phuong 4 Fri Apr 22, 2011 5:00 pm

KBB đã viết:
Bài toán của người ăn mày

Tôi xách túi đồ nhãn hiệu Gucci ra khỏi Diamond Plaza rồi đứng lại ở cửa chờ bạn. Một tay ăn mày chuyên nghiệp phát hiện ra tôi, sán tới đứng trước mặt. Câu chuyện của tôi chỉ có thế thôi. Thế nhưng tay ăn mày đã dạy tôi một bài học kinh tế còn sâu sắc hơn một khoá học MBA ở trường.
Tôi kể câu chuyện này chính bởi ý nguyện của tay ăn mày đó.
- Xin anh… cho tôi ít tiền đi! - Tôi đứng đó chả có việc gì nên tiện tay vứt cho hắn đồng tiền xu, rồi bắt chuyện cùng nhau.
Ăn mày rất thích kể lể.
- Tôi chỉ ăn mày quanh khu mua sắm này thôi, anh biết không? Tôi chỉ liếc một phát là thấy anh ngay. Đi mua Gucci ở Plaza chắc chắn nhiều tiền…
- Hả? Ông cũng hiểu đời phết nhỉ! - Tôi ngạc nhiên.
- Làm ăn mày, cũng phải ăn mày cho nó có khoa học! - Ông ta bắt đầu mở máy.
Tôi ngẫm nghĩ một lát, thấy thú vị bèn hỏi:
- Thế nào là ăn mày một cách khoa học?
Tôi nhìn kỹ ông ta, đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, tay gầy giơ xương, nhưng lại sạch sẽ.
Ông ta giảng giải:
- Ai chẳng sợ và ghét ăn mày, nhưng tôi tin anh không ghét tôi, tôi đoán chắc điều đó. Đấy là điểm tôi khác biệt với những thằng ăn mày khác.
Tôi gật đầu đồng ý, đúng là tôi không ghét ông ta, nên tôi đang nói chuyện với ông ta đấy thôi.
- Tôi biết phân tích SWOT, những ưu thế, bất lợi, những cơ hội và nguy cơ. Đối mặt với những thằng ăn mày là đối thủ cạnh tranh của tôi, ưu thế (Strengths) của tôi là tôi không làm người ta phản cảm, lánh sợ. Cơ hội (Opportunities) và nguy cơ (Threats) thì chỉ là những yếu tố điều kiện bên ngoài thuộc về hoàn cảnh, có thể là dân số ở đây đông hay vắng, thành phố có quyết định chỉnh trang đô thị, dẹp hè phố chăng…
- …???
- Tôi đã từng tính toán rất cụ tỉ (cụ thể và tỉ mỉ) rằng, khu vực thương mại này người qua lại đông, mỗi ngày khoảng mười nghìn người, nghèo thì nhiều lắm, nhưng người giàu còn nhiều hơn. Trên phương diện lý luận thì giả như mỗi ngày tôi xin được mỗi người một đồng xu một nghìn đồng, thì mỗi tháng thu nhập của tôi đã được ba trăm triệu đồng. Nhưng thực tế thì đâu phải ai cũng cho ăn mày tiền, mà một ngày làm sao tôi đi xin được mười nghìn lượt người. Vì thế, tôi phải phân tích, ai là khách hàng mục tiêu của tôi, đâu là khách hàng tiềm năng của tôi.
Ông ta lấy giọng nói tiếp:
- Ở khu Diamond Plaza này thì khách hàng mục tiêu của tôi chiếm khoảng 30% số lượng người mua sắm, tỉ lệ thành công khoảng 70 %. Lượng khách hàng tiềm năng chiếm khoảng 20 %, tỉ lệ thành công trên đối tượng này khoảng 50%. Còn lại 50% số người, tôi chọn cách là bỏ qua họ, bởi tôi không có đủ thời gian để tìm vận may của mình với họ, tức là xin tiền họ.
- Thế ông định nghĩa thế nào về khách hàng của ông? - Tôi căn vặn.
- Trước tiên, khách hàng mục tiêu nhé. Thì những nam thanh niên trẻ như anh đấy, có thu nhập, nên tiêu tiền không lưỡng lự. Ngoài ra các đôi tình nhân cũng nằm trong đối tượng khách hàng mục tiêu của tôi, họ không thể mất mặt trước bạn khác phái, vì thế đành phải ra tay hào phóng. Rồi tôi chọn các cô gái xinh đẹp đi một mình là khách hàng tiềm năng, bởi họ rất sợ bị lẽo đẽo theo, chắc chắn họ chọn cách bỏ tiền ra cho rảnh nợ. Hai đối tượng này đều thuộc tầm tuổi 20-30. Nếu tuổi khách hàng nhỏ quá, họ không có thu nhập, mà tuổi già hơn, thì họ có thể đã có gia đình, tiền bạc bị vợ cầm hết rồi. Những ông chồng đó biết đâu có khi đang âm thầm tiếc hận rằng không thể ngửa tay ra xin tiền của tôi ấy chứ!
- Thế thì mỗi ngày ông xin được bao nhiêu tiền?
- Thứ hai đến thứ sáu, sẽ kém một chút, khoảng hai trăm nghìn. Cuối tuần thậm chí có thể 4-500 nghìn.
- Hả? Nhiều vậy sao?
Thấy tôi nghi ngờ, ông ta tính cho tôi thấy:
- Tôi cũng khác gì anh, tôi cũng làm việc tám giờ vàng ngọc. Buổi sáng từ 11 h đến tối 7 h, cuối tuần vẫn đi làm như thường. Mỗi lần ăn mày một người tôi mất khoảng 5 giây, trừ đi thời gian tôi đi lại, di chuyển giữa các mục tiêu, thường một phút tôi xin được một lần được một đồng xu 1 nghìn, 8 tiếng tôi xin được 480 đồng một nghìn, rồi tính với tỉ lệ thành công 60 % [(70 %+50 %)÷2] thì tôi được khoảng 300 nghìn.
Chiến lược ăn mày của tôi là dứt khoát không đeo bám khách chạy dọc phố. Nếu xin mà họ không cho, tôi dứt khoát không bám theo họ. Bởi nếu họ cho tiền thì đã cho ngay rồi, nếu họ cho vì bị đeo bám lâu, thì tỉ lệ thành công cũng nhỏ. Tôi không thể mang thời gian ăn mày có giới hạn của tôi để đi lãng phí trên những người khách này, trong khi tôi có thể xoay ngay sang mục tiêu bên cạnh.
Trời, tay ăn mày này có đầu óc quá đi, phân tích như thể giám đốc kinh doanh hoặc giám đốc tiếp thị vậy.
- Ông nói tiếp đi! - Tôi hào hứng.
- Có người bảo ăn mày có số may hay xui, tôi không nghĩ thế. Lấy ví dụ cho anh nhé, nếu có một thanh niên đẹp trai và một phụ nữ xinh đẹp đứng trước cửa shop đồ lót mỹ phẩm, thì anh sẽ chọn ai để ăn mày?
Tôi ngẫm nghĩ rồi bảo, tôi không biết.
- Anh nên đi đến xin tiền anh thanh niên kia. Vì đứng bên anh ta là một phụ nữ đẹp, anh ta chẳng lẽ lại không cho ăn mày tiền. Nhưng nếu anh đi xin cô gái đẹp, cô ta sẽ giả vờ là ghê sợ anh rồi lánh xa anh.
Thôi cho anh một ví dụ nữa: Hôm nọ đứng ở cửa siêu thị BigC có một cô gái trẻ tay cầm túi đồ vừa mua từ siêu thị, một đôi nam nữ yêu nhau đang đứng ăn kem, và một anh chàng đóng bộ công chức chỉnh tề, tay xách túi đựng máy tính xách tay. Tôi chỉ nhìn họ ba giây, sẽ không ngần ngừ bước thẳng tới mặt cô gái trẻ xin tiền, cô gái cho tôi hẳn hai đồng xu, nhưng ngạc nhiên hỏi tôi tại sao chỉ xin tiền có mỗi cô ta. Tôi trả lời rằng, cái đôi tình nhân kia đang ăn, họ không tiện rút ví ra cho tiền, anh kia trông có vẻ lắm tiền, trông như sếp nhưng vì thế trên người họ thường không có sẵn tiền lẻ.. Còn cô vừa mua sắm ở siêu thị ra, cô tất còn ít tiền thừa, tiền lẻ.
Chí lý, tôi càng nghe tay ăn mày nói càng tỉnh cả người ra.
- Cho nên tôi bảo rồi, tri thức quyết định tất cả!
Tôi nghe sếp tôi nói bao lần câu này, nhưng đây là lần đầu tôi nghe một thằng ăn mày nói câu này.
- Ăn mày cũng phải mang tri thức ra mà ăn mày. Chứ ngày ngày nằm ệch ra ở xó chợ, cầu thang lên đường vượt giao lộ, xin ai cho được tiền? Những người đi qua giao lộ, chạy qua cổng chợ đều vội vàng hoặc cồng kềnh, ai ra đấy mà chơi bao giờ, ra đấy xin chỉ mệt người. Phải trang bị tri thức cho chính mình, học kiến thức mới làm người ta thông minh lên, những người thông minh sẽ không bao giờ ngừng học hỏi kiến thức mới. Thế kỷ 21 rồi, bây giờ người ta cần gì, có phải là cần nhân tài không?
Có lần, có một người cho tôi hẳn 50 nghìn, nhờ tôi đứng dưới cửa sổ gào: "Hường ơi, anh yêu em", gào 100 lần. Tôi tính ra gọi một tiếng mất 5 giây, thời gian cũng tương tự như tôi đi ăn mày một lần, nhưng lợi nhuận đạt được chỉ 500 đồng, còn kém đi ăn mày, thế là tôi từ chối.
Ở đây, nói chung một tay ăn mày một tháng có thể đi xin được một nghìn hoặc tám trăm lần. Người nào may mắn thì cùng lắm đi xin được khoảng hai nghìn lần. Dân số ở đây khoảng 6 triệu, ăn mày độ trăm anh, tức là tôi cứ khoảng mười nghìn người dân mới ăn mày một người. Như thế thu nhập của tôi ổn định, về cơ bản là cho dù kinh tế thế giới đi lên hay đi xuống, tình hình xin tiền của tôi vẫn ổn định, không biến động nhiều.
Trời, tôi phục tay ăn mày này quá!
- Tôi thường nói tôi là một thằng ăn mày vui vẻ. Những thằng ăn mày khác thường vui vì xin được nhiều tiền. Tôi thường bảo chúng nó là, chúng mày nhầm rồi. Vì vui vẻ thì mới xin được nhiều tiền chứ.
Quá chuẩn!
- Ăn mày là nghề nghiệp của tôi, phải hiểu được niềm vui do công việc của mình mang lại. (Chỗ này sao giống Thầy Thiêm nói quá!!!) Lúc trời mưa ít người ra phố, những thằng ăn mày khác đều ủ rũ oán trách hoặc ngủ. Đừng nên như thế, hãy tranh thủ mà cảm nhận vẻ đẹp của thành phố. Tối về tôi dắt vợ và con đi chơi ngắm trời đêm, nhà ba người nói cười vui vẻ, có lúc đi đường gặp đồng nghiệp, tôi có khi cũng vứt cho họ một đồng xu, để thấy họ vui vẻ đi, nhìn họ như nhìn thấy chính mình.
- Ối ông cũng có vợ con?
- Vợ tôi ở nhà làm bà nội trợ, con tôi đi học. Tôi vay tiền ngân hàng HSBC mua một căn nhà nhỏ ở Phú Mỹ Hưng, trả nợ dần trong mười năm, vẫn còn sáu năm nữa mới trả hết. Tôi phải nỗ lực kiếm tiền, con tôi còn phải học lên đại học, tôi sẽ cho nó học Quản trị kinh doanh, Marketing, để con tôi có thể trở thành một thằng ăn mày xuất sắc hơn bố nó.
Tôi buột miệng:
- Ông ơi, ông có thu nhận tôi làm đệ tử không?

O Tay ban nha an may nhieu lam,hay la scn thu coi duoc khg?vi o day dau co ai biet minh la ai??? Very Happy Doc bai viet cua Sau thay zui lam.
Hom qua dao pho Madrid,thay 1 thang an may no vua ngoi vua hut thuoc,uong caphe va noi chuyen mobil va vua de cai lon truoc mat de xin tien,tui mac cu wa,bay gio tui moi hieu ra la chac thang an may nay chac no cung gay su chu y cua khach qua lai chang???? Very Happy Very Happy
... .....................
Shocked Very Happy

phuong 4

Tổng số bài gửi : 937
Points : 5933
Reputation : 1
Join date : 04/09/2010

Về Đầu Trang Go down

Bài toán của người ăn mày Empty Re: Bài toán của người ăn mày

Bài gửi by TCo Sat Apr 23, 2011 11:19 am

F4 ui! Đợi TCo qua rùi tụi mình cùng thử đi làm luôn thể hén. Hi..hi....
Lúc đó TCo sẽ không quên cầm theo máy tính bỏ túi để tính nhanh và chính xác nữa a.
Smile

TCo
TCo

Tổng số bài gửi : 1140
Points : 6285
Reputation : 5
Join date : 05/06/2010

Về Đầu Trang Go down

Bài toán của người ăn mày Empty Re: Bài toán của người ăn mày

Bài gửi by phuong 4 Sat Apr 23, 2011 2:37 pm

TCo đã viết:F4 ui! Đợi TCo qua rùi tụi mình cùng thử đi làm luôn thể hén. Hi..hi....
Lúc đó TCo sẽ không quên cầm theo máy tính bỏ túi để tính nhanh và chính xác nữa a.
Smile


ok,p4 doi TC wa moi lam,vi lam 2 dua thi bai ban hon va mau giau hon,hihi.
Ti CO khi nao di SG va khi nao ve?
NHo cho p4 biet dang (de) co ngu den nha tham TC nua nghen,ngu ta tham TC dum cho p4 do ma.
Thu 3 p4 zia lai nauy,thu 4 di lam culi,hehe

phuong 4

Tổng số bài gửi : 937
Points : 5933
Reputation : 1
Join date : 04/09/2010

Về Đầu Trang Go down

Bài toán của người ăn mày Empty Re: Bài toán của người ăn mày

Bài gửi by KBB Sun Apr 24, 2011 10:18 am

Hỏng phải KBB viết đâu SCN ơi! Là KBB mượn của người ta dán lên đọc cho phố si nghĩ chút đó. KBB mà dziết có lô- rích dzậy thì đã bỏ nghề đi làm...ăn mày rồi, hí hí...!

KBB thích đi đây đó lắm, nhưng còn phải chờ ...Thiên thời địa lợi , đó SCN à! Very Happy


KBB

Tổng số bài gửi : 1003
Points : 6211
Reputation : 4
Join date : 11/06/2010

Về Đầu Trang Go down

Bài toán của người ăn mày Empty Bí quyết 90/10

Bài gửi by KBB Wed May 11, 2011 8:30 am

Bí quyết 90/10

Bí quyết đó là gì?

10% cuộc đời là những gì xảy đến đối với bạn.

90% cuộc đời là do những phản ứng của bạn đối với những chuyện xảy đến đó.

Thế nghĩa là sao? Giờ hãy thử xét một ví dụ :

Bạn đang dùng điểm tâm cùng với gia đình. Con gái bạn làm đổ cà phê lên áo bạn. Chuyện đó xảy ra bất chợt, bạn không kiểm soát được. Điều xảy ra tiếp sau đó là phản ứng thuộc quyền quyết định của bạn. Bạn mắng cháu. Cháu phát khóc. Bạn trách cả vợ mình đã đặt tách cà phê quá gần rìa bàn. Hai người bắt đầu cãi nhau một hồi. Bạn đùng đùng bước lên lầu thay áo Khi bạn trở xuống con bạn vẫn còn khóc, chưa ăn xong để đi học. Cháu bị lỡ chuyến xe đưa rước. Vợ bạn phải hối hả đi làm. Bạn đi nhanh ra, đưa con gái đến trường. Sợ trễ, bạn chạy xe vượt tốc độ cho phép. Sau khi chịu phạt nặng, bạn đưa con tới trường trễ hết 15 phút. Con bạn chạy nhanh vào lớp không kịp chào bạn. Bạn đến văn phòng trễ 20 phút, lại thấy mình bỏ quên chiếc cặp ở nhà. Ngày của bạn đã bắt đầu một cách thật khủng khiếp. Chuyện càng lúc càng tệ hại tiếp tục xảy ra.
Buổi chiều bạn buồn chán trở về nhà để thấy vợ con không vui vẻ đón mừng mình như ngày hôm trước.

Tại sao bạn có một ngày buồn chán như thế?

A. Tại tách cà phê chăng?
B. Tại con gái bạn chăng?
C. Tại người cảnh sát à?
D. Do bạn gây ra đấy chứ?

Câu trả lời đúng là D. Bạn đã không làm chủ cái 90% thuộc quyền phản ứng của mình. Cách phản ứng chỉ trong năm giây của bạn đã tạo nên một ngày bất hạnh.

Bạn cũng đã có thể phản ứng một cách khác. Khi tách cà phê đổ, cháu bé muốn khóc, bạn đã có thể nói: “Không sao đâu con, lần sau con nên cẩn thận hơn một chút”. Bạn nhẹ nhàng lên lầu thay áo và mang theo chiếc cặp. Bạn xuống nhà vừa kịp vẫy tay chào lại cháu bé lên xe đưa rước. Vợ chồng bạn hôn nhau rồi cùng đi làm. Bạn đến văn phòng sớm năm phút và vui vẻ chào các đồng nghiệp buổi sáng. Có lẽ sếp cũng khen bạn về một ngày làm việc có hiệu quả.

Hãy nhớ rằng phản ứng của bạn rất quan trọng. Chuyện bất ngờ xảy ra chỉ chiếm 10%, quyết định phản ứng của bạn chiếm tới những 90%. Hãy nhớ và áp dụng bí quyết 90/10 cho mọi việc xảy ra trong ngày, bạn sẽ thấy cuộc đời bạn tốt hơn thật nhiều. Chúc bạn thành công!
ST


KBB

Tổng số bài gửi : 1003
Points : 6211
Reputation : 4
Join date : 11/06/2010

Về Đầu Trang Go down

Bài toán của người ăn mày Empty Re: Bài toán của người ăn mày

Bài gửi by mắt nâu Wed May 11, 2011 9:29 am

Hãy nhớ rằng phản ứng của bạn rất quan trọng. Chuyện bất ngờ xảy ra chỉ chiếm 10%, quyết định phản ứng của bạn chiếm tới những 90%. Hãy nhớ và áp dụng bí quyết 90/10 cho mọi việc xảy ra trong ngày, bạn sẽ thấy cuộc đời bạn tốt hơn thật nhiều. Chúc bạn thành công!
Biết dzậy mà sao khó quá ngừ ơi 2319
mắt nâu
mắt nâu

Tổng số bài gửi : 71
Points : 5060
Reputation : 0
Join date : 30/08/2010

Về Đầu Trang Go down

Bài toán của người ăn mày Empty Re: Bài toán của người ăn mày

Bài gửi by xi trum Thu May 19, 2011 6:40 am

Cái này cũng có thể xem như bài tính của dân VP trong thời buổi cơm cao gạo kém hen Sầu Very Happy

Nhật kí thời bão giá của dân công sở

Nguồn : VietNamNet

- Có thể, có nhiều cách để đối phó với thời kì 'bão giá', nhưng liệu pháp tinh thần của người viết nhật kí dưới đây cũng là cách để mọi người cùng tham khảo, để thấy rằng, không chỉ có mình đang đối chọi với khó khăn.


Bài toán của người ăn mày 20110425152147_IMG_3416

…Hôm qua sao nằm trằn trọc đến 1h chưa ngủ được, nhắn tin cho đứa bạn, nó bảo “giờ này mà còn nghĩ linh tinh, lung tung cái gì thế. Ngày mai mọi thứ sẽ khác mà. Ngủ đi”.
Biết là rồi sẽ khác, nhưng chả biết bao giờ là cái ngày mai ấy.

Ngày hôm kia sau chừng 1 tháng, nhà nước bảo tăng điện, bác chủ nhà ỏn ẻn, thẽ thọt bảo: “Cháu ơi, nhà nước tăng điện rồi, giờ bác lấy thêm 3 trăm đồng nữa nhé” (tức là 2.300 đồng). Rồi cả tiền internet cũng tăng theo. Tiền điện thoại không hiểu tại sao tháng vừa rồi phải trả nhiều thế…

Tất tần tật cái gì cũng tăng. Mình sợ nhất là đi chợ, nâng lên đặt xuống biết bao nhiêu lần. Và sợ mỗi lần mở tủ lạnh lại nhìn thấy trống hoác.

Từ lâu lắm rồi, mình từ giã cả shopping, đến nỗi còn treo cả status lên facebook, nhắn tin cho các chị mình vẫn hay order hàng “em nghỉ hết, chả dám nữa, em sợ rồi”.

Nhiều khi “bệnh cũ tái phát”, thèm shopping cực kỳ. Ai bảo chứ, mấy cái shop ấy cứ treo mấy cái váy mùa hè đẹp đến thế, nhìn vào rồi lại quay đi. Kể ra cũng may nhỉ, chứ không quần áo trong tủ của mình có đầy cái vò nhàu nhẹt kinh được kể từ lúc mua đã mặc đến đâu. Chứ vào mấy cái shop ấy, tháng sau mẹ lên lại ca những bài ca cũ.

Cả dưỡng da cũng sắp hết rồi, chả biết trúng lúc nó hết mình có được tăng lương hay được nhận thưởng gì không?

Dạo trước vào đọc top về “bão giá” bên đọc báo giùm bạn, nghe các chị kể mà mình ứa nước mắt. Thấy xót xa. Giờ chả dám vào đọc nữa, đọc xong thấy nặng nề lắm. Đọc chỗ nào cũng nói về bão giá, cũng thấy người tìm việc thêm để qua bão giá.

Mình cũng thế, làm bất cứ việc gì có thể; từ đi dạy, kiếm tiền online, đến nạp thẻ điện thoại...

Một đứa con gái 28 tuổi, chưa chồng, chẳng yêu đương, cắp nách thêm thằng em học năm thứ 3 Mỹ Thuật. Hồi mới ra trường, bước chân vào cái môi trường ấy với cái đồng lương ấy, mình chưa bao giờ có cảm giác là “bão giá”.

Vẫn nuôi em, vẫn cho tiền mẹ bình thường. Còn bây giờ, từ lâu lắm mình chả biết cho mẹ đồng nào. Hai chị em trên cái đất Hà Nội này lay lắt và lo lắng. Mình hay trêu bạn bè “giờ tớ chạm được vào bão giá rồi”.

Vốn đã lãnh cảm giờ mình càng thêm lãnh cảm, chẳng yêu đương, chẳng thích hẹn hò gì. Vì nghĩ có ai dám lấy mình không nhỉ? Cái thời bão giá này, cái gì cũng phải lo, ai dám lấy mình cộng thêm với cậu em mình nữa? Chả có ai, đúng không? Từ lâu mình vẫn nghĩ thế.

Hôm qua lại đăng ký đi dạy thêm, tận 4 môn cơ nhé. Nên cứ hi vọng ngày mai thật rồi sẽ khác. Mà nhờ bão giá mình cũng năng động hơn đấy chứ, bỏ được cái kiểu ì ạch văn phòng từ khi sang ngân hàng làm.

…Những ngày nghỉ lễ. Thoát được 4 ngày không ở Hà Nội, bớt đi một chút lo nghĩ về cuộc sống thường ngày. Ngày nào 2 bà cháu cũng xem tivi, xem bé Đốm bi bô nói những câu buồn cười cực ấy.

Chiều qua lên HN, chỗ nào cũng thấy người, đứng lô nhố trên những vỉa hè, trên những vệ đường chờ bắt xe. Mình thấy nóng nực và bức bối, thấy khó chịu và muốn cằn nhằn.

Bài toán của người ăn mày 20110425152147_IMG_3417

Bão giá đang làm cho rất nhiều dân công sở đau đầu ...



…Mình ghét những người nào gọi điện thoại mà không bắt máy. Ngày xưa mình còn có thể có lý do nào đấy dễ chịu và bao dung để lý giải cái việc người ta không chịu nghe máy. Nhưng dạo gần đây mình chẳng có lý do nào để lý giải nổi cho mấy đứa học sinh ấy ngoài cái lý do: chúng nó không có tiền và không đinh thanh toán tiền đi dạy cho mình.
Mình đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại, nhắn 1 vài tin nhắn gửi 3 cái email. Tất cả trả lại mình là sự im lặng của mấy đứa học sinh.

Hôm trước em trai mình bảo “chị lên google hỏi xem có dịch vụ thu nợ hộ không, bảo chúng nó đến đòi hộ”. Mình chưa tìm, nhưng mình nghĩ là không có. Tiền bây giờ nó chỉ là 1 vấn đề nhỏ, nhưng sự im lặng của mấy đứa ấy làm mình muốn đến cho chúng nó 1 trận chứ không phải đến để đòi tiền.

Mình đã dần quên vụ này rồi, nhưng vừa nãy có bạn nào nhắc mình về việc dạy tiếng Anh làm cái việc tức bực nó đang dâng cao lên tận cổ họng rồi. Khó chịu quá!

…Dạo gần đây thấy mình bớt ì ạch hẳn. Thích lao ra ngoài kiếm tiền thế. Chả bù cho lúc trước, ở nhà, đọc truyện, xem phim là trên hết.

Giờ mình thích ra ngoài để gặp thật nhiều người. Hình như cảm giác kiếm được tiền rất "phê" là một chuyện, nhưng cảm giác được nói chuyện, được chia sẻ, được cởi mở điều ấy thú vị hơn nhiều.

…Mình vẫn thích xem hòa nhạc và nghe Tùng Dương hát. Tạ ơn trời, dù "bão giá" mình vẫn thi thoảng cố gắng đi xem hòa nhạc khi thật sự thích - ngày trước thì cứ thích là đi (không cần thật sự). Một sở thích thật "tao nhã" và "tốn tiền" - như bạn mình hay nói.

Nhưng xem hòa nhạc thì cố chọn lọc chương trình trong 1 tháng rồi mua vé và xem thì cũng không cần phải "tốn tiền" lắm. Còn Tùng Dương, đang có show của Tùng Dương với Lê Cát Trọng Lý mà chả dám cố để đi xem (nếu mà cố thì cả tháng phải nhịn những thứ thiết yếu hơn rất nhiều). Ước gì có ai đấy tặng mình một vé để đi xem nhỉ?

…Mail cho sếp đòi tăng lương từ tuần trước đến giờ mà chả thấy trả lời gì cả? Nóng ruột quá đi. Được hay không được thì cũng phải nói 1 câu để tớ còn chơi tiếp "phương án 2" chứ.

Bên mình thì có cơ chế rồi, chỉ tăng lương nhất định vào một dịp nào đấy. Muốn xin cũng chả được. Rõ rành rành trong bảng đánh giá xếp loại sếp để được tăng lên mức bao nhiêu đấy, nhưng sang nhân sự thì đề nghị của sếp chẳng là gì, nếu chưa đúng dịp…

Đời sống dựa vào lương, chạy theo đồng tiền hoài thế này, mệt mỏi ghê cơ!!!! Căn bản mình không có gan bỏ việc đi làm giàu, haizzz!


Hải Bình (ghi lại)
xi trum
xi trum

Tổng số bài gửi : 1205
Points : 6355
Reputation : 2
Join date : 08/06/2010

Về Đầu Trang Go down

Bài toán của người ăn mày Empty Re: Bài toán của người ăn mày

Bài gửi by KBB Thu May 19, 2011 7:23 am

Mình cũng là dân văn phòng, công sở; nên hiểu lắm ngừ ơi. Dzậy nên thấy anh Tứng hát mờ phải bịt lỗ tai ..hu hu... banhbao12

KBB

Tổng số bài gửi : 1003
Points : 6211
Reputation : 4
Join date : 11/06/2010

Về Đầu Trang Go down

Bài toán của người ăn mày Empty Re: Bài toán của người ăn mày

Bài gửi by Luutrinh Sat Feb 25, 2012 8:48 am






 
Xài tiền khó hơn kiếm tiền ?

 
Nếu như kiếm tiền là việc rất khó, thì xài tiền, lại càng khó hơn. Nếu không, thì doanh nhân vĩ đại trong thế kỷ trước, vua thép Andrew Carnegie, đã chẳng phải thốt lên: "Chết trong sự giàu có là một cái chết đáng hổ thẹn". Hội nhập toàn cầu, liệu ta có nên hội nhập cả cái văn hóa nhà giàu đáng nể trọng và cái cách xài tiền đầy trí tuệ của những người giàu thế giới?

Khi người Trung Quốc nói "không"
Chuyện kiếm tiền, đương nhiên là rất khó, cho dù kiếm bằng cách nào đi chăng nữa. Thế nhưng, khi kiếm tiền vượt qua ngưỡng của những nhu cầu tiêu dùng cho bản thân, gia đình và cộng đồng nhỏ xung quanh mình, thì việc ứng xử với một "núi" tiền lại là một thách thức không nhỏ đối với những người giàu và những người rất giàu.

Một câu chuyện điển hình là cách đây không lâu, khi hai trong số những người giàu nhất thế giới là Bill Gates và Warren Buffet khởi xướng chiến dịch "Giving Pledge" (tạm dịch là "Cam kết cho đi") nhằm kêu gọi các tỉ phú Mỹ dành phần lớn số tài sản của mình để góp phần thay đổi xã hội thông qua con đường từ thiện; họ đã nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình từ những "đồng nghiệp".

Đến nay, đã có hơn 70 tỉ phú Mỹ tham gia chiến dịch "cho đi" này. Những món tiền trị giá hơn một nửa hoặc gần như trọn vẹn tài sản của những doanh nhân thành đạt lần lượt được hiến tặng vì mục đích xã hội. Thế nhưng, khi bước chân sang Trung Quốc - quốc gia đông dân nhất thế giới với hàng loạt hiện tượng "siêu giàu" đang nổi lên, công cuộc thuyết phục của hai người đàn ông huyền thoại này lại không được dễ dàng như thế.

Bởi không phải tỉ phú Trung Quốc nào được mời tham dự "buổi tiệc lớn" của hai ông cũng sẵn sàng hay tỏ ra hào hứng với lời mời. "Sợ bị xin tiền" - đó là bình luận phổ biến nhất trên báo chí khi tường thuật lại cuộc thuyết phục chưa thành của Bill Gates và Warren Buffet tại Trung Quốc.

Rõ ràng quan niệm về cách xài tiền ở một quốc gia Á Đông khác xa so với nước Mỹ. Người Á Đông thường vẫn mong muốn tích lũy tài sản của mình, nhất là tài sản hữu hình, cho con cháu của họ. Và vì thế, triết lý "vì xã hội" đã không thuyết phục được nhà giàu mới tại Trung Quốc.

Liệu có chăng sự khác biệt về mặt suy nghĩ giữa nhà giàu phương Đông và phương Tây? Vì sao những người Á Đông, vốn sống duy tình, rất hay thương người nghèo khó, rất có nghĩa đồng bào, lại có vẻ chưa sẵn lòng cho việc trao đi như những người Âu Mỹ, vốn sống duy lý nhiều hơn?

Tại sao người giàu xứ người lại sẵn lòng tham gia vào sứ mệnh thay đổi thế giới bằng hoạt động từ thiện của mình? Phải chăng việc xài tiền cũng cần một triết lý và cả trí tuệ?

"Vì người" là cách... vì mình khôn ngoan nhất

Gần một trăm năm trước, với tâm niệm rằng, những gì mà mình có được đều từ cộng đồng thì cũng nên quay trở lại phục vụ cộng đồng, vua thép Andrew Carnegie đã gây xôn xao thế giới khi tuyên bố: "Cái chết trong sự giàu có là một cái chết đáng hổ thẹn".

Để minh chứng cho việc này, ông đã hiến 90% tài sản của mình cho để kiến tạo xã hội. Điều này cùng với truyền thống làm từ thiện lâu nay của các tỷ phú Mỹ, đã làm thay đổi cái nhìn về cách xài tiền, định nghĩa lại sự giàu có và góp phần hình thành nên văn hóa người giàu của nước Mỹ nói riêng và thế giới nói chung.

80 năm sau khi Carnegie qua đời, Warren Buffett chia sẻ: "Ngày tôi còn trẻ, rất nghèo, tôi đọc được tuyên ngôn của vua thép và không dứt ra được khỏi ý tưởng về ý nghĩa của tiền tài và cách hiến tặng của cải. Đến khi tôi trở nên giàu có, tôi hoàn toàn thấm thía cách nghĩ của ông và quyết tâm đi theo con đường này, và cùng những người bạn của tôi cổ vũ cho phong trào sử dụng tiền của để kiến tạo xã hội.

Con cái chúng ta, thì chúng ta phải có trách nhiệm, nhưng chỉ được phép cung cấp cho chúng đủ điều kiện để có thể thực hiện điều mà chúng muốn, chứ không được phép làm cho chúng không làm gì cả trên đống của cải mà chúng ta để lại".

Nghĩa là, thay vì cố gắng kiếm tiền để rồi cuối đời mới viết di chúc cho người khác sử dụng núi tiền khổng lồ của mình, những tỉ phú thế kỷ 21 như Warren Buffet lại muốn tự sử dụng hết và sử dụng một cách khôn ngoan toàn bộ số tiền mà mình đã vất vả cả đời mới kiếm được trước khi "ra đi". Tức là "cho khi còn sống", chứ không phải là "cho khi đã chết".

Thậm chí ngày nay, nhà giàu họ còn có xu hướng muốn "cho khi còn trẻ". Chẳng hạn, tỷ phú Mark Zuckerberg, nhà sáng lập của Facebook, đã cam kết cho đi hơn một nửa trong tổng số tài sản 17,5 tỷ USD của mình dù ông ấy chỉ mới đang ở độ tuổi "hai mấy".

GS Jason Franklin ở ĐH New York đã chia sẻ thêm về phong trào này: "Một người làm từ thiện khi về già vì ông ấy muốn con cháu mình có một thế giới mới tươi đẹp hơn, còn những người trẻ cho đi tài sản của họ để chính họ sẽ được hưởng một thế giới mới tươi đẹp hơn".
 
 
ST

Luutrinh

Tổng số bài gửi : 61
Points : 4516
Reputation : 0
Join date : 21/02/2012

Về Đầu Trang Go down

Bài toán của người ăn mày Empty Re: Bài toán của người ăn mày

Bài gửi by Admin Sat Feb 25, 2012 9:39 am

cám ơn KBB, bài viết nêu lên nhiều điều để suy nghĩ...
Admin
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 1130
Points : 6398
Reputation : 3
Join date : 02/06/2010

http://www.nguyenhue1977.net

Về Đầu Trang Go down

Bài toán của người ăn mày Empty Re: Bài toán của người ăn mày

Bài gửi by xi trum Sat Feb 25, 2012 1:00 pm

Có đủ tiền để làm từ thiện cũng là điều đáng để chúng ta mơ ước cả đời rồi .

Theo Chum thì trước hết ta phải biết ..kiếm đã rồi mới nghĩ đến chuyện xài , phải vậy hong Lưu ?
xi trum
xi trum

Tổng số bài gửi : 1205
Points : 6355
Reputation : 2
Join date : 08/06/2010

Về Đầu Trang Go down

Bài toán của người ăn mày Empty Re: Bài toán của người ăn mày

Bài gửi by phuong 4 Sat Feb 25, 2012 11:37 pm

"Con cái chúng ta, thì chúng ta phải có trách nhiệm, nhưng chỉ được phép
cung cấp cho chúng đủ điều kiện để có thể thực hiện điều mà chúng muốn,
chứ không được phép làm cho chúng không làm gì cả trên đống của cải mà
chúng ta để lại"


Câu này p4 thấy đúng ý của p4 lắm.
P4 cũng có suy nghĩ như vậy.
Chưa chắc gì cha mẹ để cho con nhiều gia sản mà tụi nó thành công đâu.

Bài viết này hay lắm Luu ơi.Đa số người Tây phương họ có quan điểm sống như vậy đó.

phuong 4

Tổng số bài gửi : 937
Points : 5933
Reputation : 1
Join date : 04/09/2010

Về Đầu Trang Go down

Bài toán của người ăn mày Empty Re: Bài toán của người ăn mày

Bài gửi by Cu?i Sun Feb 26, 2012 12:17 am

XT nói đúng a.
Còn Cuội thì chỉ biết ngồi nhìn trâu ăn cỏ thôi nên đang suy nghĩ nàm thế nào để kiếm tiền trước đã rồi sau đó nghĩ suy thêm tiêu tiền như nào hén.hihihihihihihihihih

Cu?i
Khách viếng thăm


Về Đầu Trang Go down

Bài toán của người ăn mày Empty Re: Bài toán của người ăn mày

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

Trả lời chủ đề này
 
Permissions in this forum:
Bạn được quyền trả lời bài viết