Nhóm Thân Hữu Nguyễn Huệ 1977 Tuy Hòa
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 


Rechercher Advanced Search

Latest topics
» Hơn 3.000 bài thơ tình Phạm Bá Chiểu
một trái tim ... EmptyYesterday at 4:50 pm by phambachieu

» Trang đường luật Phạm Bá Chiểu
một trái tim ... EmptyThu Mar 11, 2021 8:18 pm by phambachieu

» Music Mix
một trái tim ... EmptyFri Jul 03, 2020 8:40 pm by KBB

» Trần quang Lộc
một trái tim ... EmptySat Jun 13, 2020 2:04 pm by KBB

» THƠ ĐỜI PHẠM BÁ CHIỂU
một trái tim ... EmptyMon May 18, 2020 6:14 am by phambachieu

» THƠ NGỤ NGÔN PHẠM BÁ CHIỂU
một trái tim ... EmptyMon May 18, 2020 6:12 am by phambachieu

» POP music
một trái tim ... EmptySun Dec 16, 2018 11:26 pm by KBB

» Tình Xuân..
một trái tim ... EmptyWed Feb 07, 2018 8:10 pm by KBB

» SG đi miền Tây
một trái tim ... EmptyThu Oct 05, 2017 8:09 am by KBB


một trái tim ...

+2
TCo
gianggiangonline
6 posters
Trả lời chủ đề này

Go down

một trái tim ... Empty một trái tim ...

Bài gửi by gianggiangonline Mon Nov 29, 2010 11:11 am

Không, em không thích màu này, em thích màu xanh lá cơ! - Ngọc mân mê chiếc áo sơ mi kiểu cách tân màu xanh nõn chuối. Cô phớt lờ tất cả những chiếc khác, cả chiếc màu vàng - màu Ngọc vốn rất thích mà anh đưa cô xem. Ngắm nghía chiếc áo xanh ấy, Ngọc thấy mê ly và nhất định mua nó.

Nửa cuộc tình thứ hai

Anh nhìn chiếc áo rồi nhìn Ngọc, sao chẳng giống cô chút nào, mà lại giống...
Ngọc lay anh:
- Anh à, em thích chiếc áo này, mình mua nó nhé!
- Ừ... ừ, em thích thì mua - Nam lại lấy làm lạ, có bao giờ Ngọc gọi mình như thế đâu. Từ ngày cưới Ngọc luôn dữ dằn với Nam, cô chả bao giờ gọi trìu mến và đằm thắm: "anh à" như thế với chồng nhưng tiếng "anh à" ấy sao không xa lạ mà thấy ấm áp thân quen quá. Hôm nay Ngọc làm sao vậy nhỉ? - Nam tự thắc mắc trong lòng nhưng cũng quên mau chóng. Cuộc sống thường nhật bộn bề công việc với niềm hạnh phúc bên cạnh người vợ xinh đẹp giàu có là Ngọc khiến anh cảm thấy rất thỏa mãn, và tất cả những chuyện linh tinh khác đều bị đẩy lùi. Anh chỉ đang sống êm ấm với hạnh phúc hiện tại và cố gắng làm mọi thứ cho Ngọc.

Chuyện anh và Ngọc quen nhau, yêu nhau và cưới nhau cũng thật tình cờ, trong thời gian khá nhanh. Anh là bác sĩ ngoại khoa của một bệnh viện, đã 29 tuổi mà vẫn cứ lông bông. Đồng nghiệp, bạn bè, ai cũng thúc giục anh tìm một người vợ, 29 tuổi đã thành đạt rồi, phải cho ông bà có cháu bồng ẵm và bản thân một người thương yêu, một mái ấm chứ.

Mỗi lần nghe nhắc tới, anh cứ cười. Không phải anh xấu trai hay vô duyên không ai yêu mà thực ra anh cũng từng có một hai người yêu rồi đấy. Nhưng anh chỉ yêu rồi chia tay, không biết thật hay giả, nhưng lúc yêu, anh nồng nàn tha thiết lắm, tỏ ra ngọt ngào, chân thật lắm, vẻ hào hoa và địa vị của anh khiến các cô phải ngã gục một cách dễ dàng cùng những lời âu yếm và sức hút kỳ lạ của anh. Rồi cứ như ai xui khiến chứ không phải chính anh muốn thế, anh nói ba mẹ anh không đồng ý chuyện anh và em, thế là chia tay. Hầu như những cuộc tình đã qua của anh đều giữ lại toàn những kỷ niệm đẹp, bình yên, không có hận thù oán ghét... họ vẫn yêu anh mà không thể nào trách anh được, kỳ lạ thế đó.

Cha Ngọc là giám đốc bệnh viện nơi Nam làm việc. Một lần Ngọc lên cơn đau tim dữ dội, nhờ Nam tình cờ gặp giúp đưa cô vào bệnh viện cấp cứu. Cảm kích Nam, cả Ngọc lẫn ba má Ngọc đều rất quý mến Nam.

Bệnh tim của Ngọc ngày một trở nặng, vô phương cứu chữa. Ngọc là đứa con gái cưng yêu duy nhất của ông bà Lê Đại, nên họ lo lắng âu sầu vì Ngọc không biết bao nhiêu. Ngọc thầm yêu Nam tha thiết nhưng bệnh tình khiến cô phải sống những chuỗi ngày buồn bã, chẳng biết mình sẽ ra đi khi nào, vui quá cũng không được, buồn quá cũng không xong, lúc nào cũng phải bình bình. Bình thường, Ngọc được cưng chiều hết mực và rất hạn chế tiếp xúc với mọi người để không ai khiến cô buồn vui. Riêng Nam được tiếp đãi rất khác, Nam đã trở nên đặc biệt đối với Ngọc và gia đình Ngọc...

-------------------------------------------------------------------------------------------

Nửa cuộc tình thứ nhất

Gặp nhau trên mạng Nam và Giang yêu nhau sau nửa tháng trò chuyện qua điện thoại, tin nhắn, mail. Mặc dù ở rất xa nhau, anh ở tận Hà Nội, Giang ở Cần Thơ, nhưng có lẽ duyên phận, cả hai rất yêu nhau. Nam là mối tình đầu của Giang. Nhưng nhà Giang không mấy khá giả, Giang phải đi làm thêm suốt từ hồi học phổ thông đến khi vào đại học.

Giang có đôi mắt to tròn đen lay láy, chỉ có thế, còn lại Giang chẳng có gì hơn. Giang trực phòng máy cho trường mỗi tháng được 300 nghìn là cùng, rồi đi dạy thêm, đến ngày lễ lại tất bật tranh thủ đi bán hoa. Cuộc sống tuần hoàn trôi chảy cứ thế, rất bận rộn mà cũng rất vui, dẫu số tiền Giang kiếm được chẳng thấm vào đâu, vẫn thiếu trước hụt sau, khó khăn trăm bề.

Giang là một cô gái khá mạnh mẽ và nghị lực và yêu gia đình. Khi quen Nam, yêu Nam, Giang hoàn toàn không biết mặt Nam, thậm chí khi nghe Nam tả về anh ta thật là xấu xí, Giang vẫn chấp nhận yêu anh không một lý do, chân thành vô điều kiện, Giang cảm nhận đây là tình yêu đích thực của đời mình. Vì yêu Nam thế nên Giang càng nghĩ ngợi nhiều hơn, bởi hoàn cảnh gia đình đâu cho phép Giang đến với một tình yêu riêng tư như thế, cuộc đời Giang như sinh ra là để gắn với sứ mệnh chăm lo cho gia đình và vượt qua hết khó khăn này đến khó khăn khác vậy. Giang tự suy nghĩ rất lâu và quyết định gởi thư chia tay Nam.

"Anh à, còn hơn một tháng nữa anh về. Em vừa vui vui vừa lo lo. Nhưng bây giờ, ngay từ giây phút này, có lẽ từ đây về sau em không còn phải lo nữa, vì lá thư này em viết cho anh là để chấm dứt nỗi lo đó. Anh biết không, hai đứa mình quen nhau không bao lâu và ở xa nhau như vậy mà yêu nhau thật cũng là một duyên nợ. Đối với anh thì sao em không rõ nhưng đối với em đó là quãng thời gian đẹp và là mối tình đầu khó quên. Nếu thực sự anh có yêu em, yêu thật chứ không phải vì ở xa nhà, lên mạng quen nhau để "giải sầu", "giải trí" (vì tình yêu online quá mong mong manh và ảo mộng mà anh) thì anh đừng buồn khi nhận thư này của em, anh à, em thích gọi anh là "anh à", mãi mãi, em muốn có cơ hội được gọi anh bằng tiếng gọi đó lắm, nhưng... Có lẽ đã đến lúc em phải rời khỏi cái vị trí được phép làm điều đó, rời khỏi cái vị trí được "ghen tuông" anh với các cô gái khác một cách "hợp pháp", rời xa anh, nghĩa là em phải chịu một lần đau đến bao lâu thì chưa biết, sẽ là vô hạn chăng?

Anh ơi, em không muốn nói, nhưng không nói ra anh sẽ càng khinh thường và ghét em hơn. Nếu em không nói, em sẽ là kẻ nói dối, không chân thật và là một đứa con không tốt. Em từng nhắc với anh về hoàn cảnh của em, lý ra thì tình yêu đâu xét tới hoàn cảnh phải không anh? Em biết nhưng cuộc sống thực tại thì khó nói lắm, như em và anh, chắc gì sau khi biết điều em nói ra đây rồi anh còn yêu em, chấp nhận em.

Em định khi anh về em mới kể nhưng bây giờ em muốn nói ra luôn để anh có thể yên tâm và còn hơn tháng nữa, anh không cần mất thời gian với em nữa, anh à. Ba em làm nghề chạy xe ôm, mẹ thì bệnh nên không còn làm gì, chỉ đưa đón em của em đi học và chăm sóc gia đình. Đáng ra em không nên lên mạng, không nên để mình vướng vấp chuyện tình cảm như thế này, và em thấy xấu hổ, thấy có lỗi với anh nhiều lắm, tha thứ và quên em đi nha anh.

Nếu như anh cũng chưa hẳn yêu em mà chỉ chút cảm tình thôi thì em cảm thấy nhẹ nhõm hơn, anh à. Anh à, anh à, cho em gọi hai tiếng cuối cùng này để em ấp ủ lòng mình những ngày không có anh, anh nha! Chúc anh luôn vui vẻ và hạnh phúc, anh thương yêu. Em yêu cái gia đình bé nhỏ của em, em cố gắng để khắc phục mọi khó khăn, em không chán nản, em nghĩ sẽ có một tình yêu chân thành đến với em và khoảng cách sang hèn hay dáng vẻ bề ngoài không là vấn đề. Khi quen anh, em nuôi dưỡng ước mơ bằng chính hình ảnh của anh, nhưng biết đâu số phận... Anh, có thể cho em một câu trả lời không? Em sợ sự im lặng, em muốn nghe anh nói, nha anh".

Nam đã gọi, nhắn tin cho Giang rất nhiều lần, tỏ ra rất quan tâm lo lắng cho Giang, khuyên nhủ Giang đủ điều, rằng anh yêu cô, đối với anh điều đó không quan trọng, anh đến với cô chỉ mong mang đến hạnh phúc, tóm lại là cô không cần suy nghĩ như vậy... nhưng... Giang im lặng. Cô chỉ biết ậm ừ, rồi cô khóc, nhưng rất khẽ để anh bên kia đầu dây không biết. Anh vẫn cố thuyết phục và cô bắt đầu xiêu lòng. Cô dần tin vào tình yêu và đã suy nghĩ khác hơn vào cuộc sống.
Họ yêu nhau như thế mà không hề gặp mặt trong suốt nửa năm trời, nhưng trái tim cả hai vẫn luôn hướng về nhau.

Ngày Nam về gặp Giang, cả hai tuy chưa từng biết mặt nhau nhưng nhận ra nhau dễ dàng, cảm giác thân thiết có từ bao giờ. Những ngày bên nhau ngắn ngủi, nên họ khăng khít trân trọng từng giây phút. Quãng thời gian ấy thật đẹp và ý nghĩa, đó là vào chiều 27 Tết. Giang bận bán hội chợ Tết, Nam vẫn vào thăm và bên cô suốt những ngày ở Cần Thơ. Giang từng nghĩ có lẽ, ừ mà chắc thế, Giang không xứng đáng với anh và có những nỗi tủi hờn từ đâu cứ dội ngược vào tâm trí khiến cô thấy bất lực và khó khăn để vượt qua. Giang yêu Nam và nhớ anh ghê gớm, từng định bỏ cuộc nhưng chính Nam đã kéo cô lại, mặc dù cả hai chẳng nói gì nhưng thế là đủ cho họ gần nhau và cảm thông nhau. Họ chỉ cần trìu mến nhìn nhau là hiểu cả.

-------------------------------------------------------------------------------------------

Ngày lãnh lương Tết, Giang mang về cả cho mẹ. Nam chở cô đi mua áo Tết. Giang cảm thấy ngượng ngùng. Giang thấy những lúc đó khoảng cách giữa Giang và Nam thật xa, nhưng Nam bảo:
- Anh sẽ mua cho em chiếc áo bù cho những ngày Tết chả đi đâu chơi hay mua sắm gì cả, tiền ấy cứ để cho mẹ, ba bệnh cần tiền mà, anh hiểu!

Giang rớt nước mắt, Nam hôn cô và kéo cô xuống phố mua áo. Liệu còn ai chịu hiểu, thông cảm cho Giang như Nam nữa không, Giang tự hỏi.
- Em thích kiểu nào, cái này nhé?
- Không, em chỉ thích màu xanh lá thôi, anh à, em lấy cái này nhé, cái này ít tiền hơn, hi, anh nha! - giọng Giang đằm thắm, sống trong khó khăn, Giang biết giá trị của đồng tiền mình kiếm ra nên vẫn thành cố tật, Giang ít khi mua sắm thứ gì cho mình, mà có mua thì cũng xem xét giá cả thật kỹ rồi mới mua.
- Anh cười - Ừ em thích là được!

------------------------------------------------------------------------------------------

Rồi Nam lên Sài Gòn làm luận văn tốt nghiệp bằng cao học bác sĩ.
- Mỗi tháng anh sẽ về thăm em một lần, chịu không?
- Dạ..., anh đi nhớ giữ gìn sức khỏe nha...
- Ừ, anh yêu em. Đừng buồn...
Và thế là Nam đi.

Khoảng một tuần sau, vào một chiều nắng gắt trên khắp các mái nhà, lòng Giang quay quắt rồi chết lặng. Lại câu nói cũ, ba mẹ không chấp nhận, sợ sau này mắc công em khổ vì anh, chuyện sẽ chẳng tới đâu, nên thôi em tập trung vào học hành đi.
- Nghĩa là chuyện mình chấm dứt?
- Ừ! - anh rất dứt khoát ngắn gọn.
- Tại sao?
- Tại không thích!
- Vậy, em xin lỗi đã làm phiền anh trong suốt thời gian qua!

Sau đó, cả hai không còn liên lạc. Thật lạ lùng, không cãi vã, giận hờn, chia tay rất gọn nhẹ, nhẹ nhàng y như hồi nó đến, như một cơn gió nhẹ tênh, nhưng rất đau...

-------------------------------------------------------------------------------------------

Hai nửa cuộc tình ghép đôi

Ca mổ này rất quan trọng, do chính trưởng khoa Nam thực hiện. Bênh nhân bị ung thư dạ dày thời kỳ cuối và tình nguyện hiến tim cho Ngọc.

Ở bên kia bầu trời về đêm chắc đang lạnh dần
Và em giờ đang chìm trong giấc mơ êm đềm
Gửi mây mang vào phòng vòng tay của anh nồng nàn
Nhẹ nhàng ôm cho em yên giấc ngủ ngon.
Ở bên đây bầu trời ngày mưa cứ rơi hững hờ
Để tim anh cồn cào và da diết trong nỗi nhớ
Dường như anh nhớ về em

Gửi cho em đêm lung linh và tin sóng nơi biển lớn
Gửi em những ngôi sao trên cao tặng em chiếc khăn gió ấm
Để em thấy chẳng hề cô đơn
Để em thấy mình cần bên nhau
Để em vững tin vào tình yêu hai chúng ta.
Rồi cơn mưa đêm qua đi
Ngày mai lúc em thức giấc
Nắng mai sẽ hôn lên môi em
Nụ hôn của anh ấm áp
Và em hãy cười nhiều em nhé
Vì em mãi là niềm hạnh phúc
Của anh mà thôi...

- Anh à, anh à...?
Nam sững người, giật mình nhìn Ngọc, chợt kéo Ngọc vào lòng ôm hôn: "Hồi trước em đâu có thích những bài hát như thế này, sao hôm nay lại ngồi nghe mải miết thế?"
- Em không biết nữa, sao tự dưng em thích, mà nghe bài này là trong lòng lại làm sao ấy, tim đập rất nhanh và mạnh!

Nam nhớ lại hồi ấy, lúc Giang và anh ngồi trong quán, cả hai cũng nghe bài hát này, Giang đã im bặt, lắng nghe và siết chặt tay anh: "Anh, anh nghe bài này đi, bài này em rất thích, giống chuyện của em và anh lắm đó!"

Nam chợt nhớ rõ mồn một giọng cười của Giang lúc đó, Nam nhìn Ngọc, Ngọc đang cười mà, sao mà giống thế, chỉ sau một ca phẫu thuật mà Ngọc khác hẳn thế sao?

------------------------------------------------------------------------------------------

Chiều Nam chở Ngọc đi dạo phố, đây cũng là một sở thích mới của cô, cứ đi lang thang trên phố không muốn dừng lại đâu cả.

Tan sở, Nam về rước vợ. Trông kìa Ngọc mặc chiếc áo màu xanh lá hôm nọ, cổ còn choàng một chiếc khăn màu cam có những viền tua rua đẹp mắt. Nam nhớ mãi hình như anh đã nhìn thấy chiếc khăn này ở đâu rồi.
- Em mới mua khăn choàng à?
- Hì, đẹp không anh. Em không mua, có một người tặng em, em không biết, hình như cái chị gì ở bệnh viện, em ra tìm nhưng chị đã đi khuất cánh cổng viện rồi, hình như chị ấy cũng là bệnh nhân, em thấy chị ấy mặc quần áo của bệnh viện... - Ngọc kể.

Nam định tâm, chiếc khăn ấy gợi cho anh nhớ về Giang. Sao dạo này anh cứ cảm giác Giang đang ở rất gần anh và chẳng hiểu tại sao anh lại nhớ đến côg nhiều đến vậy. Phải rồi, chiếc khăn choàng ấy y hệt chiếc khăn mà anh đã tặng Giang lần đầu tiên gặp mặt, chuyện là thế nào nhỉ? Nam tự hỏi...

-------------------------------------------------------------------------------------------

Tối đó Nam vào bệnh viện lật đống hồ sơ bệnh nhân cũ ra tìm, ca mổ của bác sĩ Nam, ngày 29/02/2009, bệnh nhân:
Trần Thị Huệ Giang
Sinh ngày: 30/04/1985
Quê quán: Cần Thơ
...

Nam không còn tin vào mắt mình nữa, rõ ràng đó là Giang mà, thật không thể ngờ, chính tay anh đã moi lấy trái tim người mà anh từng phụ bạc, từng cho là không xứng đáng với mình để cứu sống Ngọc, người vợ tương lai, người mang lại cho anh địa vị giàu sang, trọng vọng như ngày hôm nay.

Nỗi chạnh lòng, ân hận cứa vào tim Nam từng nhát, Nam cúi đầu lên tập hồ sơ. Giang bệnh khi nào, sao chẳng nói gì với anh, ừ mà phải, anh đã rời xa Giang quá nhanh, nhanh đến phũ phàng chỉ vì cô con gái giám đốc...

------------------------------------------------------------------------------------------

Số đời

Giang rời phòng học, tất tả chạy ngay vào phòng máy tính để nhận ca. Chưa có gì vào bụng nên cô đói cồn cào, cái bao tử lại hoành hành, cơn đau âm ỉ, nhoi nhói. Giang cố chịu vì không thể bỏ phòng đi ăn vả lại Giang tiếc tiền... Đau như thế, riết rồi cũng quen. Giang cứ như thế, xem ra đau bao tử cũng đâu có gì nghiêm trọng.

Chiều 5h30 giao ca xong, Giang lật đật ăn vội vàng ổ bánh mì (bấm bụng lắm Giang mới dám mua). 6 giờ là cô phải đi dạy thêm mà nhà xa nên sẽ về không kịp. Tuần làm ở phòng máy bốn ca, mỗi ca 3 tiếng rưỡi, còn các buổi tối hai, tư, sáu, chủ nhật thì dạy thêm, cả tháng cũng kiếm được khoảng bảy trăm nghìn, nhưng cũng chẳng làm sao xoay sở nổi với món nợ khổng lồ mượn từ trước để trị bệnh cho ba má. Cả hai đều không còn lành lặn, ba Giang sau một tai nạn đã phải cắt bỏ một trái thận, trái còn lại cũng không còn nguyên vẹn, má Giang bị sạn mật cũng đã cắt bỏ hồi sắp sinh em trai Giang.

Còn nhớ, khi ba cô bị tai nạn, trong nhà không có một đồng, cả hai mẹ con tất tả chạy theo người đưa tin vào viện với ba, khi đó Giang đang học lớp hai. Nội ngoại cô đều không còn, ba má vốn dĩ côi cút lớn lên nhờ người dưng. Thế nên khi lâm vào cảnh đó, cả nhà Giang ba người chỉ còn biết tự vượt lên, chống chọi với khó khăn. Thế rồi, năm Giang lớp sáu, sắp bước vào mùa khai giảng, nhập học vào trường mới thì má Giang phải mổ, sau mấy tháng lại phải mổ thêm lần nữa để lấy em của Giang ra. Lúc này ba cô trở thành người gánh vác gia đình, chăm sóc Giang và em, kiếm tiền lo cho cả nhà.

Thoáng chốc năm tháng đã trôi qua, Giang đã vào đại học, nhiều lúc nghĩ lại cô còn thấy rùng mình dù hiện tại vẫn không khá gì hơn. Hàng tháng phải đóng lời cho người ta 500 nghìn, lại còn tiền mua xe trả góp cho ba chạy xe ôm 480 nghìn mỗi tháng. Lúc trước ba Giang chạy xe lôi, giờ xe lôi bị cấm nên phải chuyển sang chạy xe ôm. Thời buổi này mua một chiếc xe máy là một điều khá dễ dàng nên khách đi xe cũng ít lại, họ chủ yếu đi bằng xe nhà, chạy mỗi ngày cũng chỉ đủ tiền chợ, có khi còn không đủ.

Ba Giang mang chứng suyễn lâu năm do lao lực quá sức nên lúc đầu hễ trời trở lạnh, vào mùa con nước rong là ba Giang lại lên cơn dữ dội, sau thành nặng cứ lên cơn liên miên không kể thời gian. Đêm nào Giang cũng nghe ba khìn khịt suốt, ngủ chẳng đặng giấc, Giang thương ba vô cùng, cô ước gì có thể gánh lấy về mình tất cả những khổ cực lo toan cho ba má được thảnh thơi. Cho nên Giang luôn cố gắng học tốt và tìm kiếm mọi cách để có việc làm, có tiền phụ ba má.

Mỗi lần tìm được việc làm nào là Giang nhảy cỡn lên vui sướng, miệng cứ cười nói luôn, lòng Giang vui như bắt được vàng, tâm trạng khó tả, rất lo lắng và trông đợi được đi làm. Giang đến chỗ làm luôn sớm hoặc đúng giờ, làm việc chăm chỉ và rất sợ bị đuổi việc. Không hiểu sao khi làm Giang rất cố gắng vậy mà vẫn cứ thấp thỏm sợ chủ sẽ không hài lòng. Những lần đi phỏng vấn xin việc, ai cũng hỏi lương bao nhiêu, thời gian làm thế nào, rồi suy nghĩ, rồi lần lựa, còn Giang không hề nghĩ tới, Giang không hiểu công việc tốt thế kia mà sao người ta vẫn đắn đo nhỉ, đối với Giang có việc làm và có lương là được rồi.

Khi xin vào làm phòng máy, không trả lời được câu hỏi của thầy, Giang đã đổ mồ hôi rất nhiều, rất lo, rất buồn, khi đó thầy mới hỏi Giang một câu:
- Nhà em ở đâu?
- Dạ nhà em ở lộ 91B, gần chung cư Hồng Phát ạ!
- Xa vậy mà làm đây chi cho cực, mỗi bữa chỉ có mấy ngàn thôi, đâu nhiêu tiền!
- Dạ cũng được ạ, miễn có việc làm là được rồi thầy, em cần công việc này lắm! - Giang quệt mồ hôi trán nói với thầy.

Mà cũng may, có vài người chê lương thấp họ không chịu làm, Giang được nhận vào làm trong phòng máy cho đến hôm nay, Giang rất vui sướng và thầm cảm ơn thầy mãi.
Hôm nay trên đường đi dạy, bỗng Giang thấy đầu choáng váng rồi ngã ành xuống mặt lộ. Khi tỉnh dậy thì đang nằm trong bệnh viện. Hồi học tiểu học và trung học Giang cũng thường xuyên ngất xỉu bất thình lình như thế, sau giảm dần và không còn nữa, bỗng dưng hôm nay lại bị như thế này.

Dạo gần đây có lẽ làm việc nhiều nên Giang không mấy quan tâm. Nhưng bác sĩ cho hay trong lúc kiểm tra phát hiện một khối u ác tính trong dạ dày của Giang. Ăn uống thất thường lại thức khuya học bài, làm việc quá sức, Giang bị đau dạ dày cấp tính, cứ để kéo dài dẫn đến loét và ung thư. Giang im lặng ra về sau câu nói của vị bác sĩ: "Hãy hoàn thành những việc em muốn, chỉ còn khoảng năm tháng nữa thôi!".

Suốt mấy ngày liền Giang rơi vào tâm trạng bất ổn. Cô chỉ im lặng, để suy nghĩ một mình, không cho ai biết. Giang không sợ chết, nhưng nếu Giang cứ như thế này mà ra đi thì ba má và em cô sẽ thế nào? Ba má đã lớn tuổi, sức lực dường như đã cùng kiệt, em Giang thì còn nhỏ và phải đi học. Cả nhà đang đặt hết hy vọng vào Giang, Giang sẽ tốt nghiệp đại học, sẽ đi làm và gánh vác gia đình, lo cho em... còn trăm thứ việc Giang chưa hoàn thành, bao nỗi lo chất chồng trên lưng ba má đang cần Giang san sẻ và gánh vác thay, nhưng Giang biết làm sao, đầu óc cô cứ rối tung, Giang cảm thấy cô đơn khủng khiếp.

Chẳng có ai lắng nghe và cũng chẳng dám nói cho ai nghe, chẳng có một bờ vai nào cho Giang tựa đầu vào để khóc thỏa thích. Trước khi chết, Giang rất muốn làm một cái gì đó để lại cho gia đình. Giang muốn khi không còn Giang nữa ba má và em Giang vẫn đủ điều kiện sống tốt và sung sướng. Giang càng làm việc nhiều hơn nữa.

Sau khi gặp bác sĩ lần nữa và đã chắc chắn bệnh tình của mình, Giang gửi đơn xin thôi học mà không ba má biết. Ban ngày Giang đi giúp việc nhà khoảng hai tiếng đồng hồ mỗi ngày, xong chạy đi trực phòng máy. Chiều phụ quán ăn, tối đi dạy. Vẫn không sao kiếm đủ số tiền như Giang muốn, năm tháng, chỉ năm tháng mà mỗi tháng còn phải đóng lời trả nợ, chi tiêu trong nhà... Giang chạy khắp nơi, như điên cuồng. Có một hôm, cô bê một chồng chén dĩa thì ngã xuống làm đổ bể hết cả do cơn đau thình lình làm Giang không gượng nổi. Vậy là bị đuổi việc, còn bị trừ lương của tháng đó. Giang đành dắt xe đạp lủi thủi đi về, dáng người cứ khom khom vì đau, mặt Giang xanh ra, sẫm lại trông toát màu bi thương và thật thảm hại.

Trên đường về, Giang hay nhìn thấy mấy cô gái ăn vận hở han. Nghe người ta nói nhiều, báo đài cũng rầm rộ nhưng Giang cũng hơi khó hiểu và tò mò.

Có tối đó, một chị đâm sầm vào xe Giang, thì ra là chị Tú. Lúc Giang còn bán vé số chị vẫn thường mua giúp cô, không nhiều, chỉ một vé nhưng ngày nào cũng mua. Thành quen, ngày nào Giang cũng ghé, chị không gọi cũng ghé. Chị hay ngồi một mình phì phà điếu thuốc ở góc quán cà phê Tí Nị. Chị đẹp nhưng vẻ mặt lạnh lùng và bất cần đời. Khuôn mặt chị Giang nhớ như in, bỗng cảm giác thương chị, sau mới biết chị làm cave ven đường mỗi đêm. Không hiểu sao lúc đó mỗi khi nhìn chị, Giang lại cay sống mũi.

Cô ngắm chị rất lâu, chị đẹp thế sao phải làm cái nghề này, sao phải chịu khổ nhỉ? Giang cứ tự hỏi, khi ấy cô còn nhỏ, mới bước vào lớp mười. Hầu hết ai cũng chê bai nguyền rủa những người như chị, nhưng có lẽ chị và các cô cũng khổ tâm lắm khi làm cái nghề này, có ai muốn mình bị khinh bỉ và chà đạp thế đâu. Nhưng sự chua ngoa và kiểu cách của các cô làm Giang phát sợ, sẵn sàng văng tục, đấu đá nhau ghê gớm... Giang thường qua lại bán vé số cho các cô, có hôm ngang qua hai quán nằm sát nhau, bên này gọi mà bên kia cũng gọi làm Giang chẳng biết phải qua bên nào trước:
- Mấy chị đợi em chút xíu, em sẽ qua liền.
Thế là hai bên chửi lộn nhau tơi bời, mà toàn chửi những lời lẽ thật khủng khiếp, Giang sợ đến rung mình, điếng cả người.

Chị Tú thì khác với họ hoàn toàn. Chị chỉ im lặng, luôn luôn thế, mắt chị ẩn chứa nhiều nỗi buồn xa xăm. Tối đó, khi chị đâm sầm vào xe cô, Giang nhận ra chị đang say bí tỉ, tay xách guốc miệng chửi búa xua một kẻ nào đó. Giang dừng xe đỡ chị ngồi vào trong lề...

-------------------------------------------------------------------------------------------

Lời tác giả: Giang đã ra đi vào đêm 29/02/2009 tại bệnh viện 121 Cần Thơ. Số nợ đã được trả hết, ngoài ra trong tài khoản ngân hàng, Giang còn để lại 61 triệu 362 ngàn đồng cho ba má và em trai. Các bạn có biết Giang đã làm gì để có được số tiền số không?

Sau tất cả, cuối cùng Giang đã hoàn thành được tâm nguyện của mình. Cô ra đi sớm hơn thời hạn 21 ngày.

Có lẽ bạn sẽ cảm thấy câu chuyện trên sao giống phim Hàn quá phải không? Nhưng không, đây là câu chuyện có thật. Cô gái tên Giang ấy đã qua đời tại bệnh viện quận Ninh Kiều, thành phố Cần Thơ vào đúng lúc ca phẫu thuật của bác sĩ Nam hoàn thành đêm 29/02/2009.

dien dan mua ban |
cong nghe |
tin tuc cong nghe

gianggiangonline

Tổng số bài gửi : 3
Points : 4973
Reputation : 0
Join date : 24/09/2010

Về Đầu Trang Go down

một trái tim ... Empty Re: một trái tim ...

Bài gửi by TCo Mon Nov 29, 2010 12:25 pm

Câu chuyện của Giang là sự thật ?
TCo
TCo

Tổng số bài gửi : 1140
Points : 6285
Reputation : 5
Join date : 05/06/2010

Về Đầu Trang Go down

một trái tim ... Empty Re: một trái tim ...

Bài gửi by Ngôs Mon Nov 29, 2010 3:46 pm

U , có thật không ? Cô gái bán tim có tiền trang trải nợ và để lại cho cha , em ?

Ngôs
Khách viếng thăm


Về Đầu Trang Go down

một trái tim ... Empty Làm vợ anh 5 ngày nhé?

Bài gửi by KBB Thu Sep 27, 2012 9:01 am

UYÊN ƯƠNG GÃY CÁNH.

Những hình ảnh này đang được cư dân mạng share đi, với tất cả tình yêu thương của mình gửi đến đôi này.
 

 
Cô gái trong bức ảnh là Katie, 21 tuổi đang nằm bên cạnh giường vị hôn phu của cô - Nick, 23 tuổi. Hình ảnh này được chụp ngay sau đám cưới của họ tại Hoa Kỳ. Katie bị ung thư phổi, mỗi ngày phải dành một vài giờ để điều trị. 


 
Chiếc áo cưới phải sửa lại từng ngày vì nó kèm cả những thiết bị y tế, nhưng cô vẫn tự tổ chức đám cưới của mình, thậm chí còn tự mình chuẩn bị.


Trên người Katie là khá nhiều đường ống dây và thiết bị, bởi vì những thiết bị đấy chính là nguồn ôxy dưỡng khí truyền vào cơ thể cô. Trong đám cưới của mình, Nick cùng bố mẹ luôn luôn nở nụ cười cổ vũ và đầy ắp thương yêu với Katie. Bố mẹ nói với Nick rằng họ rất hạnh phúc khi Nick cưới cô gái đã từng bên anh từ thuở học trò. 


Trong đám cưới, Katie cười rạng rỡ khi Nick cùng các bạn của cô cất tiếng hát tặng cô.


Đau đớn về thể xác không cho phép cô đứng suốt trong buổi hôn lễ của mình.

Năm ngày sau đám cưới, Katie qua đời.

Lặng nhìn cô gái gầy mòn chỉ còn lại thể xác nhưng vẫn tươi cười hạnh phúc, chúng ta không thể không cảm nhận được một điều: “Hạnh phúc rất giản đơn và có thể tìm thấy được. Tưởng niệm về Katie như một cô dâu hạnh phúc vượt qua số phận, với vẻ đẹp làm tan vỡ trái tim bao người và ý chí khiến bất cứ ai cũng phải rơi lệ".

Nick đã có được hạnh phúc thật sự mặc dù quá ngắn ngủi, anh là một người đàn ông tuyệt vời với dũng khí không phải ai cũng có thể có.








KBB

Tổng số bài gửi : 1003
Points : 6211
Reputation : 4
Join date : 11/06/2010

Về Đầu Trang Go down

một trái tim ... Empty Re: một trái tim ...

Bài gửi by HX77 Thu Sep 27, 2012 3:33 pm

3d-11

HX77
Khách viếng thăm


Về Đầu Trang Go down

một trái tim ... Empty Re: một trái tim ...

Bài gửi by Manh Tien Sat Sep 29, 2012 11:04 pm

Ủa , có thấy video gì đâu cà...????
Cái video đó nó bảo không hiện hữu mà KBB?
Manh Tien
Manh Tien

Tổng số bài gửi : 510
Points : 5693
Reputation : 1
Join date : 02/06/2010

Về Đầu Trang Go down

một trái tim ... Empty Re: một trái tim ...

Bài gửi by KBB Sun Sep 30, 2012 6:39 am

Xin lỗi, sao nó không chịu mở ra vậy không biết nữa...!

KBB

Tổng số bài gửi : 1003
Points : 6211
Reputation : 4
Join date : 11/06/2010

Về Đầu Trang Go down

một trái tim ... Empty Re: một trái tim ...

Bài gửi by xi trum Sun Sep 30, 2012 7:25 am

Hổng thấy hình bóng chi hít KBB ui
xi trum
xi trum

Tổng số bài gửi : 1205
Points : 6355
Reputation : 2
Join date : 08/06/2010

Về Đầu Trang Go down

một trái tim ... Empty Re: một trái tim ...

Bài gửi by KBB Sun Sep 30, 2012 10:06 am

xi trum đã viết:Hổng thấy hình bóng chi hít KBB ui

https://www.youtube.com/watch?v=F4HKD8wqDSU&feature=em-share_video_user

Vô chỗ này xem sao Chum, Ad hay Chum sửa dùm đi. dauhang

KBB

Tổng số bài gửi : 1003
Points : 6211
Reputation : 4
Join date : 11/06/2010

Về Đầu Trang Go down

một trái tim ... Empty Re: một trái tim ...

Bài gửi by Admin Sun Sep 30, 2012 10:47 am

Mời mọi người xem lại. Cám ơn KBB
Admin
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 1130
Points : 6398
Reputation : 3
Join date : 02/06/2010

http://www.nguyenhue1977.net

Về Đầu Trang Go down

một trái tim ... Empty Re: một trái tim ...

Bài gửi by ch? um.. Mon Oct 01, 2012 7:12 am

Thấy rồi. Thanh kiu AD 3d-11

ch? um..
Khách viếng thăm


Về Đầu Trang Go down

một trái tim ... Empty Re: một trái tim ...

Bài gửi by KBBs Mon Oct 01, 2012 7:34 am

Nhưng KBB thì vẫn không thấy, chắc tại quả tim nằm sâu trong lồng ngực.... Very Happy

KBBs
Khách viếng thăm


Về Đầu Trang Go down

một trái tim ... Empty Re: một trái tim ...

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

Trả lời chủ đề này
 
Permissions in this forum:
Bạn được quyền trả lời bài viết